*Author: Rin *Disclamer: Nhân vật không thuộc về tác giả *Category: Angst, Romance *Rating: K *Pairing: OnKey *Beta: Ss Beng *Note: Một phút ngẫu hứng của bạn Rin nên rất tệ. Có gì cứ nhận xét thẳng, Rin không buồn đâu. Nhưng xin hãy xem trọng tác phẩm vì dù gì Rin cũng đã cố viết nó. Cảm ơn rất nhiều! *Summary: Đối với anh, hạnh phúc là mang lại nụ cười cho người mình yêu mến. Nghe nhạc khi đọc fic nhé! http://mp3.zing.vn/mp3/nghe-bai-hat/....IW68OFAW.html ::You Are My OnLy Umbrella:: Ô dù xoay giữ tình yêu thầm kín Nhìn chiếc ô xoay em tự hỏi: Khi nào em sẽ hết yêu anh? . . . Tình đơn phương Tình mãi nhớ… Từ khá lâu, có ai đó đã bảo em: “Đừng so sánh vòng xoay của ô dù với tình yêu, nếu không muốn nước mắt phải rơi” Em là một người bướng bỉnh, cứ xoay chiếc ô xanh của mình. Vẫn mãi mong ước một tình yêu đẹp như vòng xoay ô dù nhỏ… Em đã không nghe lời cảnh báo Và nay, em đã đánh đổi những giọt lệ… . . . _ Hyung đi nhé! _ Đi đi. Trễ người ta đợi đấy. Key vui vẻ tạm biệt Onew. Đóng cánh cửa lại, nụ cười trên môi cậu tắt ngấm. Cậu dựa lưng vào cửa, nhìn cảnh vật xung quanh căn phòng trống. Căn phòng rộng thật, rộng lớn với một người sợ cô đơn. Cậu mở một bài nhạc vui vẻ. Ngồi lặng yên cùng tách sữa. Không uống, cậu để nó trước mặt và ngắm. Tách sữa lạc lõng giữa chiếc bàn rộng lớn. Hơi ấm từ nó không giúp không gian dễ chịu hơn, nó nguội dần đi. Dẫu sao nó cũng chỉ một mình, nó không đủ sức tự làm ấm. Key nhấp một ngụm sữa khi nó nguội hẳn, từng giọt một ngọt lạnh tanh trôi qua cổ. Bản nhạc vang lên như loãng ra trong căn phòng rộng lớn. Bấy giờ, nốt nhạc không giúp căn phòng trở nên tươi vui hơn. Hiện tại, không một thứ gì giúp được… Cậu đưa mắt sang chiếc ô xanh nhỏ ở góc tường. Màu xanh chìm trong bóng tối. Không một hy vọng nào lóe lên. Cậu khẽ cười. Chiếc ô xanh ngày nào vẫn quay trong hạnh phúc. Giờ đây lại lặng yên trong bóng tối. Ô không hèn nhát, chỉ vì ô không còn biết phải xoay theo hướng nào . Key lướt mắt quanh căn phòng rộng lớn. Căn phòng tràn ngập những kỉ niệm và tình cảm mà cậu ngộ nhận. Sai lầm khi tưởng rằng vòng xoay sẽ không bao giờ dứt, Key đã nhận biết được điều đó. Cậu đã chấp nhận đánh đổi mọi thứ để có được tình yêu đẹp như vòng xoay của ô, và có phải cậu đã sai? Sai vì mơ mộng quá nhiều về một thứ không có thực. Hạnh phúc làm gì có thực? Nó chỉ là thứ ảo vọng mà trong tình cảm, người ta tự tạo nên. Người ta mãi nghĩ nó sẽ ở đó, cho đến khi mọi thứ tan biến, mới biết đã sai lầm. Thật sự, không có gì tồn tại mãi. Có thể người ta còn không biết mãi mãi là bao lâu nữa cơ mà. Ấy vậy, Key vẫn trao cho mình quyền mơ mộng về thiên đường hạnh phúc. Có anh, có vòng xoay ô dù nhỏ. Đến khi chiếc ô mất phương hướng, nước mắt rơi mới biết mình sai lầm. Đã không còn kịp Tên anh trong tim em đã không thể xóa . . . FLASHBACK Mưa khiến lòng người se thắt Mưa rơi tựa giọt lệ vỡ òa.. Ngày…tháng…năm.. Nhật kí thân mến! Như vẫn thường biết, đâu phải lúc nào vòng ô cũng mãi xoay. Mình hay so sánh dù với tình yêu. Ô không xoay thì tình yêu đâu thể bắt đầu được, đúng không? Mà dù ô có xoay thì cũng dừng lại… Nhưng mình cũng muốn thử một lần. Chỉ một lần thôi. Mình muốn vòng xoay hạnh phúc thuộc về mình… Không được sao? Mọi thứ sắp kết thúc rồi sao? Sắp đến ngày đó rồi. Mình sợ lắm. Không sợ phải ra đi, nhưng mình sợ chưa thực hiện được ước muốn, ước vọng về chiếc ô tình yêu hạnh phúc... Cuộc đời ngắn lắm, vòng xoay cũng vậy. Ảo và ngắn ngủi. Đặt niềm tin vào vòng xoay của ô dù? Một sai lầm ngốc nghếch! . . Ngày…tháng…năm... Đã gặp anh vào chiều mưa hôm ấy, lúc xoay chiếc dù xanh của mình. Anh ta đã cười với mình. Mình muốn gặp anh ta lần nữa. Mình sẽ đi tìm anh ấy. Nhất định! Nhưng tại sao phải thế nhỉ? Mình không biết… . . . Trời mưa lất phất, Key xoay đều chiếc dù xanh, ngân nga hát. Gió lướt theo từng bước chân của cậu. Cậu bước đến căn nhà mới mà cậu đã mướn, nhấn chuông và chờ đợi. _ Em là Key phải không? Chủ nhà có thông báo cho hyung rồi. _ Vậy hyung là…? _ Bạn cùng nhà với em-Lee Jinki, cứ gọi hyung là Onew. Anh đã cười... Đẹp lắm, anh à... Có sai trái không khi em bảo em đã mến nụ cười ấy từ ngày đầu tiên? _ Hey! Chơi game không hyung? _ Hửm? Sao lại chơi game? _ Chứ không phải hyung đang chán sao? Mặt hyung ghi rõ kìa _ Eheh! Em hiểu hyung nhỉ. Anh xoa đầu em Ấm Như nắng nhạt trong cơn mưa rào chiều hạ. . . . Onew vụng về lắm, anh hay làm hỏng mọi thứ, anh phải thường xuyên nói hai tiếng xin lỗi. Nhưng Onew rất thông minh, lại biết cách quan tâm người khác nên cậu cảm thấy yên bình khi ở bên anh. Cậu kể với anh những chuyện buồn của mình. Và nhận ngược lại là lời khuyên giải và cái siết tay “truyền sức mạnh” ( theo cách nói của Onew) rất ấm áp. Sống chung, Onew kể với Key mọi việc trừ chuyện tình cảm của mình. Cậu không biết anh yêu ai. Cậu đã đi tìm hiểu nó, cứ xem là cậu tò mò đi, nhưng cậu thật sự rất quan tâm đến việc này và không rõ lí do. Key thật sự bất ngờ khi được biết Onew đang yêu đơn phương người con trai khác. Cậu biết người ấy, Không gì đáng ngạc nhiên khi thích cậu ta, bởi lẽ cậu ta sở hữu một nét đẹp hấp dẫn và tính cách rất tuyệt vời. Nhưng cậu ấy đã có người yêu rồi cơ mà? Đó là một người rất giàu có, tư cách khác hẳn Onew Điều đáng ngạc nhiên hơn cả là một người như anh lại có thể yêu đơn phương sao? Ánh mắt của anh không một nét buồn hay nghĩ ngợi. Thật lạ quá… Chưa một lần Key thấy Onew khóc. Cậu cảm thấy anh là một người rất mạnh mẽ, hoặc ít nhất là người giỏi che dấu. Thật chẳng hiểu rằng anh đã làm gì mỗi khi buồn… Cậu luôn nghĩ rằng anh là người không có nước mắt. Và cậu đã sai… . . . Hôm ấy, Key được tan học sớm hơn nên về nhà. Mỗi ngày Onew đều về sớm hơn cậu. Và anh luôn ngủ trong phòng suốt cho đến bữa ăn tối. Cậu mở cửa bước vào. Tứ chi như đông cứng khi nhìn thấy Onew. Anh ngồi trên ghế, thẫn thờ nhìn ra cửa sổ với đôi mắt đẫm nước. Anh không để ý cậu, vẫn tiếp tục để lệ rơi như thế. Cậu nhẹ nhàng lại gần anh và hỏi: _ C…Có chuyện gì vậy, hyung? Onew giật mình, quay sang nhìn Key. Anh vội lau đi nước mắt mình rồi lắc đầu. Anh hỏi tại sao hôm nay cậu lại về sớm như thế. _ Hằng ngày, hyung vẫn khóc như thế đấy à? *Key vẫn tiếp tục hỏi* _ Hyung không có khóc mà. _ Thế thứ nước trên mắt hyung được gọi là gì? _ Mưa, mưa rơi của ngày nắng. *Anh cười* _ Thôi ngay cái kiểu cười như vậy cho em nhờ! Cậu la lên. Bực tức khi Onew cứ cố giấu mọi việc. Chẳng hiểu sao lại như thế, giống như cảm giác mình bị ai đó lãng quên. _ Thật sự là không có gì đâu... _ Nhìn thẳng vào em mà nói này. Key cố lay Onew. Anh vẫn in lặng. Cậu cười: _ Vì cậu ta, phải không? _ Em biết à? *Anh hỏi* _ Rất rõ. Từ những lần hyung ngắm cậu ta trên xe buýt với ánh mắt trìu mến, hyung cố tình chọn lớp học thêm anh văn xa nhà chỉ vì cậu ta học ở đó. Đến cả những lần hyung cố tình làm rơi banh trong giờ thể dục gần lớp để ngắm cậu ấy… _ ……. _ Còn nữa… _ Đủ rồi. Cậu ta thật ra chính là bạn thân của hyung. Ngôi nhà này cậu ta đã từng sống. Hyung yêu cậu ta, mười năm rồi, trước khi cả hai đứa quyết định học đại học cùng nhau ở thành phố này. Nhưng khi cậu ta biết được tình cảm của hyung, cậu ta lại đi tìm người yêu và ra ở riêng. Là sao hả? Hyung biết mình không xứng…Nhưng… Onew khóc. Anh như một đứa trẻ con mới bị phạt. Anh gục đầu lên bàn, khóc nhiều trong đến tội. Key ngắm nhìn anh run rẩy mà lòng thắt lại. Key hôn lên tóc anh, khẽ thì thầm: _ Là em…thì không được sao? Xem như người thay thế, cũng không được sao? Onew ngẩng lên, nhìn cậu...Khẽ mấp máy… . . . Bấy giờ cậu đã biết, những lần rung động trước nụ cười của anh, những lần cậu vui khi anh xoa đầu, cậu tò mò với tình cảm của anh, cậu hay cảm thấy ganh ghét với cậu bạn mà anh thương mến… Tất cả, chỉ vì cậu đã yêu anh . . . Cả hai đi dạo trong mưa. Key cầm chiếc ô xanh của mình, cứ xoay nó khiến nước tung tóe khắp nơi. Khi anh phàn nàn, cậu chỉ trả lời một câu: _ Ô dù xoay là tình yêu hai đứa mình. Nếu ô dừng xoay, tình yêu sẽ tan vỡ. Onew thở dài rồi cũng mỉm cười nhìn cậu. Cậu vẫn cứ mãi xoay chiếc ô và so sánh như thế. Không biết rằng mình đã phạm sai lầm rất lớn. . . . Bên anh Hạnh phúc đến nhẹ nhàng... _ Key à. Đi dạo đi! _ Không! _ Tại sao? _ Người ta đang bận giặt đồ đây này! Có người chơi suốt ngày thôi. _ Người ta cũng mệt lắm, có phải chơi không đâu... Onew lại gần Key, tay vòng qua eo cậu: _ Đi mà... _ Bỏ ra _ Ừm. Hức, mãi mới có một ngày. Cậu thở dài: _ Trời đang nắng. Em không thích. _ Thì... thôi vậy. Onew đi vào. Key nhìn theo. Có lẽ anh dỗi rồi. Thật là, anh giống trẻ con quá. Cậu nhìn lên trời, những áng mây trắng bồng bềnh trôi. Quả thật, hôm nay rất tuyệt để đi dạo. Nhưng với Key thì không, cậu chỉ thích đi dạo mỗi khi mưa. Đi dạo cùng anh dưới mưa là ấm áp và tuyệt vời hơn cả. Đang mãi mơ mộng với những kỉ niệm ngày mưa. Key không để ý Onew đã chạy đến bên cậu từ lúc nào. Anh còn cầm theo cả súng nước của mình. Onew bắn nước vào mặt cậu. _ Yah! Hyung sẽ biết tay em! _ Em làm được gì chứ. Eheh. _ Làm được gì à? Key đẩy Onew ngã vào thau nước xà bông. Cậu cười: _ Sao hả? _ Ừ thì...mát. Anh lấy súng bắn nước vào cậu, rồi hất nước lên cậu, cười thích thú. Key kịp thời vào trong lấy súng nước của mình ra: _ Hôm nay em sẽ cho hyung bệnh chết luôn! _ Sao? Ta đây không sợ! Cả hai đùa vui dưới nắng. Bong bóng bay lên trời, lấp lánh như cầu vồng sau cơn mưa. . . . Onew siết chặt tay cậu, thì thầm: _ Hyung yêu em. _ Đến khi nào? _ Đến khi chiếc ô không còn đủ sức xoay nữa... Nụ hôn đầu của cả hai dưới mưa mát mẻ. Ô xanh xoay tít tắp… . Ngày…tháng…năm Nhật kí ơi Không cần mưa rơi, mình vẫn hay xoay chiếc dù ấy. Vì sao à? Vì không cần mưa hay bất cứ thứ gì khác, chỉ cần có anh, vòng xoay tình yêu đã là hoàn hào… . . . Một chiều mưa như bao ngày mưa êm đềm khác. Key ngắm từng hạt mưa rơi, chạm vào đất và vỡ ra. Onew ngồi xuống bên cậu, khẽ thì thầm: _ Key à. _ Hửm? _ Chúng…ta chia tay nhé! Cậu giật mình. Nhìn sang anh: _ Có chuyện gì thế? _ Không…chỉ là…Hyung và cậu ta bắt đầu quen nhau rồi. Nên… Key cố nghe từng lời của Onew. Trò chơi tình yêu đã chấm dứt rồi sao? Mọi thứ không còn nữa sao, dù là giả dối? Từ đầu, cậu cũng chỉ là người thay thế mà. Cậu đã chọn, và cậu phải chấp nhận nó. Không sao…cậu phải cười, không được khóc, không sao cả…Là do cậu chọn lựa cả, anh không có lỗi… _ Ôi. Thế thì tốt quá rồi còn gì. Vậy mà mặt hyung cứ buồn thế. *Cậu cười tươi, vỗ vào vai anh* _ Vì hyung sợ em… Đấy, anh vẫn tốt như thế Em làm sao từ bỏ đây? Tiếng mưa rơi át hẳn đi tiếng Key hôm ấy. Cậu nói rất nhỏ: _ Em sẽ mãi yêu hyung, cho dù thế nào đi chăng nữa… Ô dù xoay chậm dần Nó mất đi phương hướng Nó đau khổ… . . . Ngày…tháng…năm… Nhật kí à Mình vẫn cố tin tưởng vào một vòng xoay lạc hướng…Có phải sai lầm lắm không? Mình vẫn yêu anh, dù đã cố gắng từ bỏ… Mình đã chờ mãi... Em chờ ngày em hết yêu anh END FLASHBACK . . . Key đã nhận ra, từ lâu rồi, chỉ có mình cậu xoay chiếc ô ấy. Anh chưa từng xoay nó, phải không? Một mình cậu, anh à...Một mình cậu... Có ngốc không? Khi cố giữ tình yêu này. Anh đã nói những gì? Rằng anh yêu cậu? Nói dối thôi, phải không? Anh cần một chỗ dựa mỗi khi mệt mỏi. Thật sự, cậu đã biết từ lâu mình không có anh. Từ khi Onew ngủ mà gọi tên người khác. Từ khi những nụ hôn của hai người không trọn vẹn, anh luôn dừng lại giữa chừng, nghĩ đến cậu ấy, phải không anh? Key thích thú với tình yêu này. Cảm thấy như được quan tâm. Nhưng đây chỉ là một mảnh trong tình yêu của anh. Cậu đâu thể tạo ra tình yêu hoàn hảo như cậu ta làm cho anh. Cậu có là kẻ vô dụng không? Cậu thở dài mệt mỏi. Dạo gần đây, cậu rất bận. Bởi lẽ cậu nhận mọi công việc mà mọi người giao. Key nhận làm thuyết trình cho tổ, nhận thiết kế, nhận làm mọi thứ…... Key tự nguyện mà. Bởi lẽ chỉ cần ngưng nghỉ, nỗi buồn lại đến. Không đủ nghị lực đẩy nó đi. Chính vì vậy nên cậu phải làm, không được nghỉ. Cậu thức khuya làm đến khi mệt lả. Để khi ngủ nước mắt không còn sức rơi. Key thật ngốc khi đồng ý làm người thay thế, phải không? Cậu cứ thẫn thờ ngồi trên ghế và chờ đợi một con mưa. Một cơn mưa mát dịu cuốn trôi mọi thứ trở lại. Cậu khóc. Cậu đã quên mất cách cười rồi, anh ạ Có ai chỉ giúp cậu Cách cười thật lòng đi… Reng…Reng… Tiếng chuông điên thoại vang lên, cậu lau khô nước mắt. Cố lấy lại giọng nói bình thường của mình: _ Alô… _ Con à. Đến ngày rồi, nếu con không đi thì sẽ… _ Con sẽ không đi đâu! Đừng gọi con nữa, mẹ à! Cậu cúp điện thoại, lại khóc. Tại sao cuộc sống của cậu lại bế tắc thế này? Tình yêu hạnh phúc là thứ duy nhất Key cẩn bây giờ. Khó đến thế sao? Người như Key không thể có nó sao? Cậu tắt đèn để không phải nhìn ngắm căn phòng nữa. Cậu sợ nó, cậu sợ cô đơn… Khóc một mình trong bóng tối… . . . _ Key à!! Em sao thế này? Tiếng Onew vang vọng. Key dần mở mắt. Cậu đã ngủ thiếp đi và nước mắt vẫn rơi trong giấc ngủ. Gương mặt anh lo lắng nhìn cậu. Anh áp má lên trán cậu, đo nhiệt độ. Mái tóc đen mềm mại chạm vào mặt cậu. Key cười, cách quan tâm của Onew lúc nào cũng dịu dàng như vậy. _ Không sốt. Em có mệt mỏi hay gì không? _ Em không sao cả. _ Thế sao lại khóc? Cậu rướn người, hôn nhẹ lên môi anh. Key nói bâng quơ: _ Vì điều này đây Onew đẩy mạnh Key ra, anh tiến về phía cửa phòng và nói vọng lại: _ Đừng để hyung ghét em! Key cười lớn ngoài phòng khách. Ghét? Cậu không sợ. Còn gì để sợ nữa không? Anh thật trẻ con quá. Anh chung tình như thế sao? Mọi thứ của anh bây giờ chỉ là của riêng cậu ấy. Không còn “chia” cho cậu được à? Hôm nay, cậu làm việc chưa đủ. Nên nước mắt mới rơi được như thế… _ Chúng ta không thể…đâu…Key à. _ Em biết.. _ Hyung sau này sẽ đến sống cùng cậu ta… Onew nói lớn, vẫn ở trong phòng. Key cười. Sự hiện diện của cậu với anh khó chịu đến thế sao? Hay là anh yêu cậu ấy đến mức muốn ở bên suốt cả ngày? Cậu nhìn quanh căn phòng. Trống lắm, một mình cậu sẽ lạnh lẽo đến mức nào? _ Bảo cậu ta đến đây sống đi, hyung… Key lên tiếng. Đếm hôm ấy, cậu nhấc điện thoại và gọi: _ Alô…Con sẽ đồng ý. . . . Mưa rơi Cơn mưa không giúp mọi thứ trở lại ban đầu như em tưởng, anh à. . . . Em sẽ là người bỏ cuộc trước... Từ rất lâu rồi, ô đã không còn xoay được nữa Gửi Onew Những câu nói hyung dành cho em từ trước đến nay chỉ đơn thuần là "trách nhiệm" của người yêu, phải không? Em biết điều đó, nhưng em vẫn lấy những câu nói ấy làm niềm hy vọng. Ngốc không? Có lẽ đã đến lúc, em nên kể với hyung về cuộc sống của em. Ngày đầu tiên hai ta gặp nhau không phải là ngày em đến nhà mướn. Đó là một ngày mưa, khi em vừa đi xoay chiếc dù và bắn nước trúng hyung. Hyung đã cười với em, và em bắt đầu tìm hiểu về hyung vì em cảm mến nụ cười ấy. Em thật là kì lạ, phải không? Em không hề lên Seoul này để học đại học. Em đã nói dối. Thật ra, em bị bệnh tim và lên Seoul để chữa trị. Nhưng ca phẫu thuật thành công chỉ có 50-50 hyung à. Em đã từng nghĩ mình chết cũng được, nhưng sau ngày mưa hôm ấy, em muốn thử tìm hạnh phúc. Em đãbảo với ba mẹ hãy để em học hết đại học, hay ít nhất là tìm được hyung. Em đã làm mọi cách và ba mẹ đã đồng ý. Dù ngắn ngủi, nhưng em muốn thửtìm cho mình hạnh phúc. Em thử đặt hy vọng vào vòng xoay của ô dù nhỏbé. Em không ngờ mình đã yêu hyung nhiều đến vậy. Nhiều đến mức, emtừng nghĩ, nếu có chết, đến phút cuối em vẫn muốn ở cạnh hyung. Vì vậy em đã từ chối thẳng cuộc phẫu thuật ấy. Em không hề là một người cao thượng, tốt bụng như hyung thường nói. Ban đầu, khi em biết cậu ta không yêu hyung, em đã rất vui mừng. Hyung có quyền trách em, nhưng biết làm sao được, khi yêu, người ta ích kỉ mà. Nhưng trên cả sự ích kỉ không hiểu sao, em lại muốn nhìn thấy hyung hạnh phúc. Vì thế, em đã đến nói chuyện với cậu ấy. Và không ngờ là đã tác động được cậu ta. Hyung đã cười hạnh phúc rồi, có đúng không? Em sẽ đi, không phải vì em hèn nhát mà bỏ cuộc. Em đi để hyung tìm đến bàn tay của người khác, bàn tay đủ khỏe mạnh để xoay mãi chiếc ô tình yêu của hai người...Xoay mãi và không dừng lại. Kể cả nắng cũng như mưa, vòng xoay sẽ luôn hoàn hảo… Em sẽ sống tốt. Hoặc ít nhất là chết trong hạnh phúc. Vì em đã có được hyung, dù là một thời gian ngắn. Đừng tự trách mình điều gì cả, em không muốn hyung phải buồn. Giữ gìn sức khỏe nhé. Sau này, không có em, tự phải biết lo cho bản thân đấy. Gửi hyung những lời này. Hãy yêu cậu ta, hãy hạnh phúc nhiều hơn nữa. Em có làm sẵn món đậu phụ và gà mà hyung thích ăn đấy. Key. P/s: Em yêu hyung, hãy luôn nhớ điều đó. . . . Bức thư khó khăn nhất từ trước đến giờ của Key. Cậu để nó trên bàn cùng những giọt nước mắt rồi ra ngoài. Cơn mưa ngày nào lại về với hơi lạnh. Giờ đây, Key mới biết vạn vật luôn khóc. Khóc cho một người mãi ôm ấp tình yêu dù biết rằng nó sẽ tan vỡ. Em đi trong mưa, tay cầm ô, không xoay nữa... Hết rồi anh, ô đã không còn xoay. Gió thổi qua, khiến những chiếc lá rơi xuống đất. Lá xa cây là vì cây không giữ? Hay vì gió cuốn lá bay đi? Key ngồi xuống ghế đá, nước mắt hòa cùng mưa, nhạt nhòa... Gió một lần nữa thổi mạnh, cậu buông ô, chiếc dù xanh bay theo gió... Em đã buông tay rồi, anh ạ. Chiếc ô lặng yên bay theo gió _ Hyung yêu em. _ Đến khi nào? _ Đến khi chiếc ô không còn đủ sức xoay nữa... Chiếc ô xanh thuở ấy Đã thôi không xoay nữa. . . . . Onew’s POV _ Cậu ta đã đi chưa? _ Rồi, thưa bà. _ Cảm ơn đã làm thế để cứu con chúng tôi _ Không có gì… Tôi cúp điện thoại. Thở dài. Tôi nhìn bức thư, nước mắt không rơi. Làm sao tôi có quyền khóc? Người phải khóc là em, không phải tôi. Tôi làm em đau khổ, tất cả là vì tôi... Tôi nói dối em mọi thứ… Tôi đã rất muốn chạy em theo bảo em đừng đi. Tôi rất muốn đáp lại nụ hôn của em tối qua. Tôi rất muốn nói tôi cảm động thế nào khi biết em đến gặp cậu ta và nói chuyện. Tôi còn chưa kể với em rằng cậu ta đã đi du học. Tôi không nói với em chuyện đã biết được sự thật về căn bệnh sau một lần nói chuyện điện thoại với mẹ em khi em đi vắng. Tôi biết em muốn bên cạnh tôi đến lúc chết, và tôi không thích điều đó. Em không đáng bị như thế, em à. Tôi muốn nói sự thật rằng tôi vui khi em yêu tôi. Từ rất lâu em đã không còn là người thay thế. Tôi muốn giữ em lại. Nhưng như thế là ích kỉ. Em là thiên sứ, một thiên thần lần nữa mang lại cho tôi tình yêu và nghị lực. Tôi luôn nghe em khóc hằng đêm và chỉ muốn an ủi. Nhưng không được…Em phải hạnh phúc…Vì tôi đã yêu em, rất nhiều. Tôi phải để em đi. Em phải sống. Em không đáng phải chết. Em là người tốt. Tôi không đáng để em yêu nhiều đến thế…Em hiểu chứ? Tôi luôn chờ đợi. Chờ đợi để tôi và em hết yêu nhau. Tôi chỉ có thể làm em đau khổ và tự xa tôi. Vì tôi không thể xa rời em… . . . Phía cuối bức thư Key viết là một dòng chữ, thấm đẫm nước mắt: Hyung cũng yêu em… Chiếc ô, còn lần nào xoay nữa? *~~END~~* |
_๑♥๑_OnKey_๑♥๑_